Kỷ Tu Thiên từ từ nhắm hai mắt, trầm giọng nói: “Phụ hoàng... Hài nhi đã đẩy người vào cảnh ngộ này, vậy thì nên bỏ đi cái mạng này, cùng người xuống Hoàng Tuyền, chuộc tội với người.”
“Nguyện kiếp sau, hài nhi vẫn có thể vì Xích Diễm mà cống hiến, nguyện Đông Vực mãi không bị ngoại địch xâm lấn.”
“Nguyện... lại được làm hài nhi của phụ thân.”
Giờ phút này, không còn khoảng cách quân vương và thần tử, Kỷ Tu Thiên chỉ là con trai của một người cha.




